[PHIM ĐIỆN ẢNH - MOVIE] ĐƯỜNG VỀ NHÀ - THE WAY HOME

Tựa như đoạn đường trở về ký ức tuổi thơ bình dị, sâu lắng… 🏠🌳

Là một bộ phim điện ảnh kinh điển của Hàn Quốc, “Đường về nhà” (ĐVN) là câu chuyện về cậu nhóc Sang Woo bảy tuổi và bà ngoại của cậu bé ở quê nhà. Vì cuộc sống khó khăn trên thành phố, mẹ Sang Woo đã phải đưa cậu bé trở về quê để bà ngoại chăm sóc.

Sang Woo là một đứa trẻ nghịch ngợm, bướng bỉnh, vốn quen với cuộc sống trên thành phố nên cậu bé không dễ dàng thích nghi với nông thôn xa lạ. Bà ngoại của Sang Woo đã cao tuổi, bị gù và câm, cũng vì thế mà lúc đầu cậu nhóc tinh quái thường trêu chọc và coi thường bà.

Theo quan điểm cá nhân, ĐVN đã tập trung vào hai đối tượng mà mĩnh nghĩ là kém hấp dẫn nhất trong một bộ phim. Trẻ em và người cao tuổi thường sẽ thuộc tuyến nhân vật phụ với phần lớn các bộ phim, mình nghĩ sẽ thật khó để có thể khai thác điều gì đó thú vị ở những đối tượng này; vậy mà ĐVN lại thành công tạo nên sức hút kỳ lạ cho mối quan hệ bà cháu này.

Ảnh hưởng từ việc ly dị của bố mẹ và cuộc sống khó khăn đã khiến Sang Woo phải tạm dời thành phố và trở về quê, thích nghi với môi trường mới. Sang Woo là một đứa trẻ thiếu tình thương, có lẽ vì thế mà cậu bé trở nên ích kỷ, khó chia sẻ tình cảm với người khác. Khi mới về quê, Sang Woo mải nghịch ngợm, chẳng mảy may bận tâm tới người bà của mình.

Còn bà của Sang Woo lại toát lên một dáng vẻ cô quạnh với cuộc sống ảm đạm, đều đặn ngày qua ngày của mình. Cuộc sống thôn quê chẳng hề sung túc, nhưng bà đã dành cho đứa cháu nhỏ mọi điều tốt nhất mà bà có thể với tình yêu thương vô điều kiện. Bỏ qua chi tiết là một người bị câm, mình nghĩ bà ngoại Sang Woo là một người kiên nhẫn, tần tảo, chịu khó. Suốt cả bộ phim, bà chưa một lần nổi cáu với Sang Woo dù cậu bé là một đứa trẻ tinh nghịch, bướng bỉnh. Sang Woo vẫn thật may mắn khi có bà ngoại ở bên trong thời gian mẹ cậu vắng mặt. Cũng thật kỳ lạ, dù là nhân vật chính của bộ phim, nhưng tên của bà ngoại Sang Woo chưa từng được nhắc đến. Cứ như thể bà là một người bị quên lãng, hay nhân vật này được biết đến với tên gọi “bà ngoại” như là đại diện cho những người bà chịu thương, chịu khó, yêu thương con cháu trên thế giới này.

Cách bà chăm sóc Sang Woo cũng có thể nói là “nuôi như cỏ dại” – bà không ép buộc, cũng không quá nuông chiều Sang Woo, bà để đứa cháu nhỏ tự nhận thức một cách tự nhiên. Trong bộ phim, mình đã vô cùng ấn tượng với chi tiết mà cậu nhóc nằng nặc đòi bà mua gà rán KFC. Bà đã hiểu lầm ý của đứa cháu nhỏ và ra chợ mua gà, tự tay luộc gà để thực hiện nguyện vọng của Sang Woo. Dẫu vậy, đó chẳng phải gà KFC mà Sang Woo mong muốn, cậu bé đã giận dỗi, khóc lóc và nhất quyết không chịu thưởng thức món mà bà ngoại đã cất công chuẩn bị. Bà chẳng mời mọc nhiều đứa cháu nhỏ và chỉ để nồi gà đã nguội ở đó. Đến khi trời tối, với chiếc bụng đói meo, Sang Woo đã tự động tìm đến nồi gà và lấp đầy chiếc bụng rỗng của mình.

Bộ phim sẽ chẳng có gì để bàn nếu như ta không nhận thấy sự phát triển trong tính cách của Sang Woo. Tuy nghịch ngợm, mè nheo, khó bảo, song Sang Woo vẫn là một đứa trẻ đáng yêu qua những tình tiết như cậu nhóc biết thu quần áo vào khi trời mưa, nhận ra lỗi sai và chăm sóc cho bà ngoại khi bà ốm. Đặc biệt, phân cảnh mà mình cho là đắt giá nhất của bộ phim chính là đoạn kết. Cậu bé đã tìm ra cách để bà ngoại có thể báo tình trạng của bà với cậu thông qua những hình vẽ và câu chữ mà Sang Woo đã làm sẵn để bà ngoại có thể gửi đến thành phố vì biết bà không thể nói, không thể viết cũng không biết cách sử dụng điện thoại di động.

Ngoài câu chuyện giữa hai bà cháu Sang Woo, ĐVN cũng khéo léo gửi tới người xem phong cảnh nông thôn yên bình, dễ chịu và lồng ghép tình làng nghĩa xóm ấm áp. Tựa như một bộ phim tài liệu với lời thoại ít ỏi, tưởng chừng như nhàm chán, vậy mà mình đã chẳng thể dời mắt khỏi câu chuyện dung dị này. Đối với mình thì đây là một bộ phim không có kết, bởi cuộc sống của người bà vẫn bình lặng như vậy nơi quê nhà, Sang Woo thì trở về với mẹ, tiếp tục cuộc sống nơi thành thị của cậu nhóc. Bộ phim chỉ đơn thuần tập trung vào thời điểm mà Sang Woo tạm thời ở với bà, chẳng có lấy một nút thắt, vấn đề hay bước ngoặt dữ dội nào cả; dẫu vậy, ĐVN lại chứng tỏ nét cuốn hút lạ lùng riêng biệt. Mình đã mỉm cười, đã bật khóc cùng bộ phim và khi câu chuyện dần khép lại, mình bỗng cảm thấy thật hụt hẫng, trống trải và nhớ về khoảng thời gian khi còn nhỏ. Dù cho ký ức tuổi thơ của mình hoàn toàn khác với nhân vật Sang Woo, nhưng cách triển khai tự nhiên, nhẹ nhàng của bộ phim vẫn chạm vào những kỉ niệm ngày bé đẹp đẽ của mình và hẳn bạn cũng sẽ cảm nhận được những cung bậc cảm xúc đan xen khi đồng hành cùng ĐVN. Hơn hết, dẫu thường xuyên được gặp ông bà nội, ngoại của mình, bộ phim vẫn khiến mình nhớ đến họ thật nhiều.

ĐVN như một món quà giúp khơi dậy những ký ức hồi nhỏ trong trẻo của mỗi người, không chỉ tạo ký ức tốt đẹp cho trẻ nhỏ mà còn khiến người xem thêm trân quý những người thân yêu cùng khoảnh khắc gia đình hạnh phúc. Hãy theo dõi bộ phim và trở về nơi chốn bình yên nhất mà ta gọi là nhà…

----------

The Way Home (2002)

Movie

As a journey back to tranquil and profound childhood memories... 👵👦

A classic South Korean movie – "The Way Home" (TWH) is about a seven-year-old boy – Sang Woo and his grandmother in their hometown. Because of the difficulties in the city, Sang Woo's mother had to take her son back to the hometown for being taken care of by Sang Woo’s grandmother.

Sang Woo is a naughty, stubborn child who is used to live in the city so that it is not easy for him to adapt to the unfamiliar countryside. Sang Woo's grandmother is old, hunchbacked and mute, which is why at first the mischievous boy often teases and belittles her.

In my personal opinion, TWH has focused on two subjects that are the least attractive in a movie. Children and the elderly are often supporting roles in most films, I think it will be tough to exploit something interesting in these subjects; however, TWH successfully creates a strange attraction for this grandmother-grandson relationship.

The impact of Sang Woo parents' divorce and a difficult life forced him to temporarily leave the city and return to his hometown, adapting to the new environment. Sang Woo is a kid who lacks of love, perhaps that's why he becomes selfish and finds it hard to share his feelings with others. When Sangwoo first returned home, he was busy playing around and not paying any attention to his grandmother.

As for Sang Woo's grandmother, she exudes a lonely look with her gloomy, monotonous daily life. Her life is not prosperous, but she gave her little grandson the best she could with unconditional love. Ignoring the details of being mute, I think Sang Woo's grandmother is a patient and diligent person. Throughout the entire movie, she never once got angry with Sang Woo even though he was a mischievous and stubborn child. Sang Woo was still lucky to have his grandmother by his side during his mother's absence. Strangely, despite being the main character of the movie, Sang Woo grandmother's name has never been mentioned. It is as if she is a forgotten person, or this character known as “grandmother” represents grandmothers who are hard-working and love their children, grandchildren around the world.

The way she looks after Sang Woo is very natural. She does not force or pamper Sang Woo too much, she just lets her little grandson develop his own awareness naturally. In this movie, I was extremely impressed with the scene when Sang Woo insists that his grandmother buys KFC fried chicken. She misunderstood her grandson and went to the market to buy a chicken and boil the chicken herself to fulfill Sang Woo's wish. Nevertheless, it is not the KFC chicken that Sang Woo wants. The boy was angry, cried and refused to enjoy the dish that his grandmother had prepared. She didn't invite him more and just left the pot of chicken there. When it got dark, with a hungry stomach, Sang Woo automatically went to the chicken pot and filled his empty stomach.

The movie would have nothing to discuss if we didn't see any development in Sang Woo's personality. Although playful, nagging, and difficult to control, Sang Woo is still an adorable kid through scenes such as the boy knowing how to gather clothes when it rains, realizing his mistakes, and taking care of his grandmother when she is sick. In particular, the scene that I think is the most valuable part of the movie is the ending. The boy found a way for his grandmother to tell her condition to him through drawings and words that Sang Woo had prepared so that his grandmother could send them to the city because he knows that she cannot speak, write and doesn’t know how to use a cell phone as well.

In addition to the story between Sang Woo and his grandmother, TWH also cleverly sends viewers peaceful, pleasant rural landscape and incorporates cozy ambient of the village. TWH seems to be a documentary with rare dialogues, seemingly boring, but I couldn't take my eyes off this simple story. From my perspective, this is a movie with no ending, because the grandmother's life is still as serene as that in her hometown, while Sang Woo returns to his mother, continuing his urban life. The film simply concentrates on the time when Sang Woo temporarily stays with his grandmother, without a single twist, problem or intense turning point; however, TWH demonstrates its own unique charm. I smiled, cried along with the movie and when the story gradually ended, I suddenly felt very disappointed, empty and remembered the time when I was a child. Even though my childhood memories are completely different from Sang Woo, the natural, gentle way of deploying the movie still touches on my beautiful childhood memories and you will probably feel mixed emotions when accompanying TWH. Most of all, although I usually visit my grandparents, the movie still makes me miss them a lot.

TWH is a gift that helps awaken each person's pure childhood memories, not only creating good memories for children but also making viewers cherish their loved ones and happy family moments more. Watch the movie and return to the most peaceful place known as home...

Source of movie poster: the Internet 

Comments